Những nụ hôn được ngã giá | Nguyễn Anh Đào

Nàng ôm đống tiền, ngồi đếm, con bé một tuổi cười ha há khi thấy đống tiền xanh đỏ của mẹ, nó sà lại và xếp những đồng tiền lên nhau, nó không phân biệt được mệnh giá. Nàng cần mua một thứ, nàng biết sẽ có ai đó bán cho nàng…
Ba mươi tuổi, sắm cho mình một hành trang vừa đủ để cho một số người mơ ước, có chồng, con, một việc làm lương kha khá, một học vị vừa phải, một ngành nghề thú vị. Vậy mà thiếu! Đời mà, có bao giờ ai đó chịu bằng lòng với những gì mình đã có, chỉ khi nào mất đi mới thấy đó là thứ lớn lao đáng ra mình phải gìn giữ.
Chồng là người khát khao thoát nghèo, đến khi thoát miếng cơm manh áo hàng ngày thì đặt cho mình mục tiêu cao hơn đó là thành đạt. Tất nhiên là chính đáng. Lẽ ra nàng phải bình yên bên con để sống cùng chồng như một gia đình hạnh phúc, một gia đình mà có nhiều người đã đem làm mục tiêu cho cuộc đời mình.