Hoa sưa đỏ | Bùi Thị Như Lan

1. Đêm vời vợi, mênh mang. Sương thì thầm, khe khẽ dắt díu nhau, dềnh dang theo gió xuân trôi về bản, ùa vào căn nhà sàn năm gian trống vắng. Dưới ánh trăng khi mờ, lúc tỏ, em không nhận ra đấy là sương hay mây nữa. Bởi, màu trắng quyến rũ nhẹ nhàng, hết lớp này đến lớp khác, từng đám, từng vầng lành lạnh, ẩm ướt, lũ lượt tỏa ra rồi chụm lại, bủa vây bao bọc quanh người em.
Tiếng gió ràn rạt gọi thời khắc sang canh, đập xuống mặt sông dập dồn sóng vỗ. 111 Bản đồng ca rì rầm muôn thủa của bầy côn trùng, hòa trong thanh âm miên man đả đớt của lũ ếch tìm gọi nhau cuối mùa xuân tràn ngập hương hoa… làm em bồn chồn, váng vất.
Từ trong miền sương trắng tinh khôi, chập chờn ánh trăng thao thiết, thôi miên. Từ trong dàn thanh âm hoang dã cổ tích, anh cùng mây trời, gió núi, sương giăng trở về ngôi nhà ăm ắp kỷ niệm buồn vui… Anh về với em và con sau bao ngày biền biệt đi xa.