Một góc cuộc sống người Việt ở Mỹ

Từ lâu tôi rất muồn viết một bài nói về đề tài này nhưng vì năng lực viết rất hạn chế và đời sống ở xứ người quá bận rộn nên tôi không hề. Hôm nay tôi nỗ lực viết lên một đôi lời, với kỳ vọng bạn đọc trong và ngoài nước có một cái nhìn xác nhận với đời sống người Việt định cư ở quốc tế. Bài viết sẽ có nhiều sai sót, rất mong nhận được nhiều quan điểm góp phần của bạn đọc .

Một góc cuộc sống người Việt ở Mỹ
Dù ở Nước Ta bạn đã tốt nghiệp cao đẳng, ĐH hay hơn thế nữa, nhưng khi tới Mỹ thì bạn như là người mù chữ. Việc tìm được một việc làm tương thích với bằng cấp đã học ở Nước Ta sẽ là điều không hề, vì thế khi đặt chân tới mảnh đất thiên đường này, việc bạn phải trở thành thành phần lao động chân tay sẽ là điều tất yếu .
Đối với thành phần lao động này ở Mỹ thì phải nói là vô cùng vất vả. Tất nhiên, ở Mỹ không ai ép buộc mình phải làm việc nhiều giờ cả, nhưng vì cuộc sống và bạn muốn có tất cả mọi thứ nên phải làm việc cộng lái xe 11-13 giờ/ngày, 7 ngày/tuần. Với mức vật giá đồ ăn người Việt ưa thích tương đối đắt đỏ: 8 USD cho một kg rau muống, 1,29 USD cho 3 nhánh sả hoặc rau thơm các loại, 12 USD một kg nhãn tươi, 3,99 USD một trái đu đủ, hoặc thơm, 20 USD cho một hộp chôm chôm 36 trái… thì với mức lương khiêm tốn 1500-2500 USD/tháng chưa xài đã hết. Vì vậy đa số thành phần lao động chi tiêu hết sức tiết kiệm và dĩ nhiên là rất nhiều người không dám bỏ tiền để mua bảo hiểm y tế.

Bảo hiểm ở Mỹ rất mắc. Ngay bản thân tôi, mái ấm gia đình gồm 8 người và nhiều bè bạn của tôi phần nhiều không ai có bảo hiểm. Cũng vì điều này nên tôi đã tận mắt chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. Chẳng may bạn mắc bệnh, đi khám bác sỹ dù bác sĩ không chữa được bệnh cho bạn nhưng cũng lấy 120 – 150 USD và bác sĩ đó ra mắt tới một bác sĩ khác mà bác sĩ đó cũng bó tay luôn thì cũng lấy một khoảng chừng tương tự như. Ở Mỹ chữa bệnh vô cùng đắt đỏ, một ca phẫu thuật nhiều khi trả cả đời không hết. Cũng vì nguyên do này nên nhiều người dù mang bệnh trong người nhưng điều kiện kèm theo kinh tế tài chính eo hẹp nên cứ chịu đựng để lâu ngày dẫn đến bệnh nặng và tử trận cũng là chuyện thường xảy ra .
Hầu hết ở Mỹ ai cũng phải thao tác nhiều giờ, nên không còn thời hạn để chăm nom bản thân, mái ấm gia đình và con cháu. Đi làm về đến nhà đã đau nhừ body toàn thân, ăn cũng không muốn ăn chứ đừng nói là làm cơm tối cho mái ấm gia đình và tất yếu là cũng chẳng còn mặn mà tới chuyện chăn gối nữa vì phải giữ sức để mai đi cày .
Đối với chị em, khi đến Mỹ cứ nghĩ mình là số một, nhưng tôi thấy chị em chẳng sung sướng tí nào cả. Nhiều khi họ còn phải thao tác khó khăn vất vả hơn cánh đàn ông ấy chứ. Chỉ đơn cử việc sinh đẻ thôi cũng đã là một thiệt thòi lớn. Thông thường ở Mỹ sau khi sinh, chỉ ở lai bệnh viện 48 h. Chồng thì cũng chỉ nghỉ 2-3 ngày sau đó là chị em phải tự lo cho bản thân và con nhỏ, 1-2 tuần nhiều lắm là 4 tuần lại phải đi làm. Con nhỏ chưa đầy tháng tuổi phải gửi trẻ 11-12 h / ngày. Nhiều khi nhìn con còn quá bé mà phải đưa đi gửi cả ngày ứa cả nước mắt, nhưng biết làm thế nào giờ đây. Nghỉ ở nhà để lo cho con ư ? Lấy tiền đâu ra để mà sống ? Ai lo cho đống hóa đơn hàng tháng ? Đến khi con đi học thì cả tuần không thấy mặt con ấy chứ .
Ở Mỹ, hầu hết thực phẩm đều là ướp lạnh có khi hàng tháng. Đồ ăn thì nấu một lần cho 2-3 ngày. Ăn thì chẳng khi nào đúng bữa, mà cũng chẳng còn kịp nhai nữa, nuốt cho đầy bụng để mà thao tác. Bữa sáng thì ăn ở trên xe, bữa trưa thì ăn ở chỗ làm, rỗi khi nào thì ăn lúc đó, nhiều hôm bận quá chẳng có thời hạn để mà ăn phải uống sữa trừ cơm. Rất nhiều hôm bữa tối, cơm canh đổ đầy một tô, hâm sôi bằng lò vi sóng, chồng lái xe vợ vừa ăn vừa đút cho chồng ăn vội vã tới đón con kẻo trễ bảo mẫu than phiền. Đọc đến đây thôi thì nhiều bạn đã đặt câu hỏi : Tại sao không về Nước Ta mà sống ?
Xin thưa với những bạn, có rất nhiều nguyên do .
Khi đi thì tìm mọi cách đi cho bằng được giờ về sợ xấu hổ, con cháu học tập dở dang, năng lực kinh tế tài chính không được cho phép, nhà ở Nước Ta giờ quá mắc. Nếu thời xưa ai có nhà mặt phố bán để ra đi thì đừng khi nào về tìm hiểu và khám phá xem căn nhà đó giờ đây bao nhiêu, nếu không bạn sẽ không ngủ được đâu. Về Nước Ta lại phải mở màn lại từ đầu …
Riêng bản thân tôi thì, mình đã quá hèn mọn, không làm được gì cho dân tộc bản địa thôi thì quyết tử chút sức mọn này cho gia tộc. Chỉ mong những người thân trong gia đình trong gia tộc tôi nói riêng và những người ở Nước Ta có thân nhân ở quốc tế nói chung thực sự hiểu được giá trị của đồng xu tiền mồ hôi nước mắt mà người con tha hương gủi về .
Nói chung, người Việt tất cả chúng ta rất cần kiệm. Đa số sau khi định cư ở quốc tế 2-3 năm thì ai cũng bắt đâu dư dả 40.000 – 50.000 USD hay hơn thế nữa. Nhưng những ngày đen tối lại khởi đầu từ đây. Lúc đã có tiền, bạn khởi đầu nhìn lại đời sống. Với tâm lý, mình không hề ở mãi trong một căn hộ cao cấp chật hẹp, phức tạp, đi một chiếc xe cũ kĩ như thế này được … Một ngày, bạn tới gặp nhân viên ngân hàng nhà nước, người nhân viên cấp dưới này đã từng ăn học ở trường hàng năm để dụ đỗ mọi người. Nào là : bạn không phải ở nhà mướn, thực sự làm chủ căn nhà của mình, là gia tài lớn, là khoản góp vốn đầu tư sinh lời cao, sau khi bạn trả xong căn nhà bạn sẽ có một khối gia tài lớn … Sau khi gặp môi giới xem một loạt nhà và tất yếu là bạn không thích một căn nhà cũ, nhỏ xấp xỉ 100.000 USD. Kết quả là bạn quyết định hành động mua trả góp 30 năm cho một căn nhà 300.000 – 400.000 USD ở cho sướng tấm thân. Lúc này bạn cảm thấy vô cùng niềm hạnh phúc. Đất nước Mỹ đã cho mình quá nhiều thời cơ. Rõ ràng là, chỉ cần 5000 USD để mua một chiếc xe 40-50. 000 USD ; 10-20. 000 USD để mua một căn nhà 400.000 USD. Thậm chí bạn chỉ cần có việc làm không thay đổi chẳng cần đồng nào cũng mua được nhà, xe …
Nhưng theo sự hiểu biết của tôi thì bạn đã chui vào một cái bẫy tài chính hết sức tinh vi mà các chuyên gia kinh tế hàng đầu tạo ra. Tại sao vậy? Vừa ký mua căn nhà thì bạn đã mất đi 6% giá trị của căn nhà cho “tiền môi giới”, mà nhiều người cho rằng người bán trả, nhưng theo tôi thì người mua đưa tiền cho người bán trả. Nếu không tin thì bạn bán ngay căn nhà vừa mua thì sẽ biết là mình mất bao nhiêu %. Chẳng hạn, bạn mua một căn nhà 400.000 USD, cứ cho là trả trước 100.000 USD thì ngân hàng phải trả cho chủ đầu tư 300.000 USD, tức bạn mượn 300.000 USD tiền mặt thế chấp bởi căn nhà với lãi suất 4,99-7,99 %/năm tùy tín dụng từng người. Bên cạnh đó, bạn phải trả thuế tài sản 1,75-4 %/năm tùy từng khu và thành phố mình ở.

VD : với một căn nhà 400.000 USD trả trước 100.000 USD thì phải trả hàng tháng : tiền gốc 1000 – 1200 USD, tiền lời ngân hàng nhà nước 1500 – 2000 USD, tiền thuế gia tài 600 – 800 USD cộng tiền vệ sinh khu vực 300 – 600 USD / năm, tiền bảo hiểm … Tính ra mỗi ngày ngủ dậy thì có một ai đó đã rút ra từ hầu bao của bạn 100 – 150 USD / ngày, sau 30 năm bạn phải trả 1,2 – 1,5 triệu đô cho một căn nhà 400.000 USD .
Sau khi dọn tới căn nhà mới, bạn thấy căn nhà trống trơn, lúc này thì ví tiền cũng đã vơi và bạn lại nhớ tới “ lệnh bài ” mà Hoàng Đế Obama ban tặng. Mà nó cũng giống lệnh bài thật, cứ tới bất kỳ TT shopping nào, chỉ cần kéo cái rẹc là hoàn toàn có thể khuân về bất kỳ thứ gì, từ cái mở nắp chai rượu đỏ tới TV, tủ lạnh … Bạn lại thấy vô cùng sung sướng là mình không còn thiếu bất kể thứ gì chỉ có thiếu nợ đến mức không hề thiếu nhiều hơn được nữa. Đến thời gian này thì bạn và vợ con đã nhiễm loại virus shopping, loại virus này ở Mỹ chưa có thuốc chữa .
Nhưng xin thưa với những bạn là loại thẻ tín dụng mua trước trả tiền sau này chẳng khác gì một lưỡi dao cắt cổ. Với lãi suất vay 14,99 – 24,99 % năm, tính ra cũng xê dịch mượn tiền nợ nóng ở tiệm cầm đồ ở Nước Ta. Khoảng 20 ngày sau thì hóa đơn đòi nợ tới gõ cửa nhà bạn mà không khi nào biết căng thẳng mệt mỏi. Tôi cam kết ràng buộc là sau khoảng chừng 2-3 năm lo trả tiền nhà, thẻ … tóc của bạn không còn kịp bạc nữa mà nó rụng ráo trọi. Có nhiều chàng trai kỹ sư, chuyên viên theo được 5-7 năm nhưng đùng một cái mất việc. Bạn thử nghĩ những người này trụ được bao lâu ? 3-6 tháng là mất nhà => mất vợ, con. Vì vậy do đó, lâu lâu lại nghe tin, có một chàng trai tầm 35-40 tuổi vác súng tới chỗ làm sát hại đồng nghiệp, vợ con rồi đặt dấu chấm hết cho cuộc sống. Mà cứ cho là có nhiều người leo đến 30 năm để trả hết nợ nhà đi chăng nữa thì lúc này bạn cũng sắp trở thành người của quốc tế bên kia, còn nhà thì sắp sập .
Nếu bạn muốn sang căn nhà cho con cháu thì con của bạn lại phải đóng một khoản thuế rất cao. Nếu chẳng may bạn qua đời thì tổng thể chủ nợ, đặc biệt quan trọng là nợ tiền bệnh viện đến phong tỏa căn nhà và hàng loạt gia tài của bạn kể cả tiền tiết kiệm ngân sách và chi phí trong ngân hàng nhà nước. Lúc này chủ nợ sẽ bán đấu giá từ căn nhà đến đôi bông tai, cho đến khi đủ số tiền bạn nợ mới thôi. Nếu không đủ, họ có quyền tịch thu những gia tài mà trước đây bạn đã cho khuyến mãi ngay con cháu trong vòng 7 năm. Đau quá phải không những bạn ? Tôi nghĩ, ở Mỹ họ vận dụng chủ trương “ xẻo dần ”, người có nhiều xẻo nhiều, kẻ có ít xẻo ít, xẻo đến chết thì thôi không xẻo nữa, mà bưng sạch luôn .
Cũng vì những nguyên do kể trên, dù tôi đã ở Mỹ lâu năm nhưng tôi lại thuê phòng hoặc căn hộ chung cư cao cấp để ở. Bao nhiêu tiền làm ra tôi đều góp vốn đầu tư về Nước Ta, vừa kiến thiết xây dựng quê nhà quốc gia vừa thắng lợi lớn. Hiện tại có những của tôi ở Nước Ta đã lên giá 30 lần vì tôi mua từ năm 1998. Hàng tháng tôi vấn có thu nhập từ tiền thuê nhà, còn hơn cả thu nhập ở Mỹ. Và nhất định một ngày không xa tôi sẽ về Nước Ta để sinh sống .
Theo cách nghĩ của riêng tôi, nếu như một ngày nào đó những bạn ở Nước Ta qua Mỹ để du lịch, thấy đời sống ở Mỹ quá hào nhoáng mà bỏ một triệu đô để mua đứt một căn nhà thì bạn đã thuộc thành phần triệu phú. Mà triệu phú thì sống ở Mỹ làm gì cho buồn mà đa phần là lo cho con cháu. Mà lo cho con cháu thì phải tính 20 – 30 năm hay hơn thế nữa, thì bạn không chỉ bỏ một triệu, mà phải chuẩn bị sẵn sàng thêm ngót nghét một triệu nữa để đóng thuế. Cho nên tôi thiết nghĩ, triệu phú thì không dại gì góp vốn đầu tư một cách thiếu khôn ngoan như vậy. Thà bỏ tiền ra làm từ thiện hay xây cho liệt tổ liệt tông một căn nhà thời thánh còn để lại tiếng thơm ngàn đời cho con cháu .
Thật ra thì còn nhiều điều phải nói lên nữa nhưng thời hạn không được cho phép và sự hiểu của tôi về xã hội Mỹ còn rất nhã nhặn. Qua đây cũng cầu xin những ai hiểu biết về xã hội Mỹ, đặc biệt quan trọng là về góc nhìn luật chiếm hữu và thừa kế gia tài, hãy viết lên một bài để hội đồng người Việt tất cả chúng ta ở quốc tế có thêm kinh nghiệm tay nghề để bảo toàn gia tài của mình .
Danny Nguyễn 

(Nguồn: Sưu tầm)

Để biết thêm thông tin chi tiết, xin vui lòng liên hệ:

CÔNG TY DỊCH VỤ GIÁO DỤC TOÀN CẦU GSE-Beo

Địa chỉ: Tầng 2, Tòa nhà Toserco, 273 Kim Mã, Ba Đình, Hà Nội
ĐT: (04) 3771 3561 / 092 363 5656
Email: [email protected]

Địa chỉ: Tầng Trệt, Tòa Nhà Greenstar, 70 Phạm Ngọc Thạch, Quận 3, TPHCM
ĐT: (08) 3820 7759 / 093 499 9329
Email: [email protected]

Đánh giá của bạn
Các bạn nếu không nghe được audio, vui lòng gửi thông báo ở phần bình luận bên dưới. Ad sẽ chỉnh sửa trong thời gian sớm nhất, thanks các bạn nhiều nhiều !

Cấp báo đển quý bạn đọc. Hiện nay, Hẻm cũng đang cũng đang rất cần chút chi phí để duy trì website này, để duy trì kho sách nói quý báu miễn phí cho mọi người, nhất là các bạn trẻ, học sinh, sinh viên. vẫn nghe mỗi ngày.

- - - - - - - - - -

Nhưng quý bạn cũng biết đấy, chúng tôi còn không muốn có không gian quảng cáo nhỏ nào (trừ khi quá bế tắc), mà chủ yếu nương nhờ vào sự hào phóng của những cá nhân như bạn để trả tiền cho các dự án máy chủ, nhân viên và bảo quản dữ liệu, những cuộc tấn công mạng mỗi ngày. Những tặng phí của quý bạn dù nhỏ hay lớn đều cực kỳ ý nghĩa với anh em chúng tôi, thực sự rất lớn, rất có ý nghĩa.

Xem chi tiết dòng tâm sự từ Admin Hẻm Radio, và những kêu gọi khẩn thiết để duy trì website, và Donate tại đây.

Đăng ký
Thông báo để xem
guest
0 Bình Luận
Inline Feedbacks
Xen tất cả bình luận
Back to top button